Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Vui vui

Trong cuoc song cua chung ta: neu A, B, C, D, tuong duong voi gia tri: 1, 2, 3, 4,
- Lam viec tich cuc (hardwork) chi la: H+A+R+D+W+O+R+K=8+1+18+4+23+15+18+11=98%.
- Kien thuc (knowledge) van chi lຠ K+N+O+W+L+E+D+G+E=11+14+15+23+12+5+4+7+5=96% - May man (luck) chi la L+U+C+K=12+21+3+11=47%.
- Hay la tien bac (money)? Khong!
- Kha nang lanh dao (Leadership)? Van khong phai!

Chi co thai do (attitude) la 100%: A+T+T+I+T+U+D+E=1+20+20+9+20+21+4+5=100%.

Moi van de deu co giai phap, khi chung ta thay doi thai do (attitude) cua chinh chung ta doi voi van de do.

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

thơ tình của kỹ sư cầu đường quê ở Quảng Nam

Thơ tình tôi gởi

Đăng trên KTGD

Cánh đồng tôi em chểnh mảng rồi
Dấu liềm cứa ngang phần giống má
Xanh đã hết thời khoe với cỏ
Thì sương cũng phú cho trời
Thôi! Quay về lọ mọ góc bờ tôi
Sàng sảy vụ mùa
Phơi phong chắc lép
Nghe cay điếng cái hồi gieo sạ
Ngày bội thu- gồng gánh cho người
Mưa nắng phương nào?
Úng hạn phương tôi
Trầm trồ nữa chi cày bừa
chỏng gọng
Đi qua cuộc sứt cau, gãy cán
Hoang hoá mình
Cuốc lật
Khơi khơi...

chep tho tinh

Đứt gánh

Có những người đường xa gánh nặng, có lẽ vì quá nặng và vì cả cái đòn gánh đã cũ đột nhiên cái đòn gánh gẫy,thế là tung toé thóc gạo hay một thứ hàng hoá nào đó. Chiếc đòn gánh gẫy và bắn ra xa,tay người gánh ko đở kịp có khi làm vỡ đầu một ai đó nếu cái đòn gánh tung lên.

ấy là chuyện đứt gánh thông thường, cụ thể. Còn bao nhiêu nỗi đứt gánh khác đau đớn hơn, thất vọng hơn. Đôi vợ chồng tưởng sống chung đến đầu bạc răng long, không ngờ hoặc cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, hoặc bệnh tật, tai nạn, một người ra đi, người còn ở lại thành đứt gánh giữa đường. Rồi phải sống ra sao đây, đường xa một mình, đoạn trường này ai thấu, ai sẻ chia nâng đở? Xung quanh ta, người đứt gánh như thế nhiều lắm.

Còn nỗi đứt gánh nữa mà chúng ta vô tình, nên nó ít làm ta cảm động phải chia buồn hay giúp đỡ. Đó là những con người thời trai trẻ từng có đôi ba bài thơ hay, câu chuyện ngắn khá, một vài bản nhạc nghe được, mấy bức tranh nguệch ngoạc nhưng không đến nỗi nào, tác giả ấy nấu nung, tự cho mình là thiên tài, là thần đồng, là vĩ đại hoặc ít chí, người khiêm tốn nghĩ rằng mình sẽ đi trên con đường ấy suốt đời, có thể có "một dòng tên trong từ điển larousse" bẵng đi bao nhiêu gió mưa,bảo táp và thay đổi, tuần hoàn dồn dập... mỗi ngưòi là một chiếc thuyền nan phải tự mình vượt lên sóng cả. Người ta không thấy tác giả kia nữa. Thì ra anh ta đã "đứt gánh giữa đường"

Phải có bao nhiêu Nguyễn Du đứt gánh mới có một tác giả truyện Kiều.
Bao nhiêu Macximgoorki lót đường mới có được môt Goorki. Bao nhiêu người mơ thành Tolstôi, thành Máckét thành uýt man nhưng đời chỉ có một ông tên đó, còn có hàng nghìn, hàng triệu đã nằm đâu không rõ, đã đứt gánh ở đâu không biết. Nỗi đứt gánh này ít ai tỏ tưởng và nhỏ cho một giọt nước mắt. Nguyễn Nhượt Pháp, Vũ Trọng Phụng, Thạch Lam đã gánh đi hết đường mình. May cho các ông lắm, mừng nữa. Nhưng còn bao nhiêu nỗi dở dang cứ âm thầm chìm khuất, lấp đi theo thời gian không một âm vang,chẳng một đoái hoài. Họ có thành hồn ma vất vưởng lang thang trong cõi vô định lỡ làng hay có người khôn ngoan, tỉnh táo, kịp thời rẽ sang đường khác để thành công, nghìn xưa đã vậy chắc nghìn sau vẫn thế trên đường đời.

Niem vui tu trang tho

Anh Phương Đình à!
Em đã đọc rất nhiều những bài thơ trên web trang thơ của anh và từ đấy em cũng đã đọc nhiều bài thuốc bổ ích mà anh đã dẫn link.
Có điều em nghĩ vì sao toàn cầu mênh mông thế mà em và anh lại cùng quê hương, là người xứ Quảng của miền trung Việt Nam.
Điều này rất thú vị phải không anh?.
Để rồi anh phải bận rộn với những mail em viết, Bề bộn là vậy nhưng hình như con người có khả năng kỳ diệu là thế đấy.
Em không học gioi văn nên các câu từ thương hay đảo ngược các chữ, vì em rất hay quên nhớ nhưng điều em đã học. Em quên nhiều rồi anh à. Anh thông cảm cho em nhé.
Rất Cảm ơn anh và hy vọng em lại được gặp anh ở quê em.
Thân ái và Tạm biệt